Tôi không bao giờ nghĩ có một ngày tôi sẽ trở thành đại diện truyền thông của người đại diện truyền thông giỏi nhất show-biz.
Thế nhưng, đây cũng là một nhiệm vụ chứa đựng vô vàn niềm vui theo cách riêng của nó. Giá như Harry Reichenbach còn đây để đọc những dòng chữ này thì mọi thứ sẽ còn vui hơn nữa.
Nghĩ lại thì nhiệm vụ này có lẽ không vui lắm cho Reichenbach, bởi tay chuyên gia lành nghề này sẽ nhìn thấy lỗi trong những gì tôi đã làm—và dĩ nhiên là chém gió qua lại ăn miếng trả miếng để tranh luận với tuyệt đại cao thủ là một việc quá ư là nguy hiểm cho tôi.
Reichenbach biết hết tất cả những câu trả lời, đối đáp nhanh nhạy đến nỗi hiếm khi gặp ai trên cơ. Tôi nhớ lại thì chỉ duy nhất một lần anh ấy chém không lại mà thôi.
Lần đó anh ấy gặp Bugs Baer, một tay mồm miệng khá dẻo. Anh bảo: “Xin lỗi vì tới trễ nha. Tôi vừa mới ở tiệm làm đẹp kia ra.”
Baer đáp ngay: “Thật á hả? Nhìn kỹ anh thì tôi rất lấy làm tiếc vì anh chưa kịp được người ta tân trang nhan sắc thì đã phải đi gặp tôi rồi!”
Harry Reichenbach đã thành công ở New York và ở Broadway vì nhiều lý do. Anh thông minh. Anh làm sếp mình giàu hơn. Anh không sợ tạo thêm kẻ thù, nhưng cũng không bao giờ đánh mất một người bạn nào mà anh đã cố tình muốn giữ.
Anh là ngôi sao trong nghề kích cho người khác phải bàn luận. Không cần biết sản phẩm là gì, người cần bơm là ai, hay nơi cần quảng bá ở đâu, chỉ cần có Reichenbach thì sản phẩm, con người hay địa điểm ấy chắc chắn sẽ nổi tiếng—thường thì ở tầm quốc tế.
Anh có quyền năng làm bạc tóc trên đầu lẫn râu trên cằm của các tổng biên tập báo chỉ bằng những câu chuyện hoang đàng về người và vật. Anh giỏi tới nỗi mỗi khi có cái gì đó nổi tiếng, hay có gì đó đáng nghi trên báo, là người ta lại bảo “chắc lại là trò của Reichenbach.” Ờ thế mà cuối cùng những trò của anh vẫn lên báo, trở thành TIN TỨC đàng hoàng! Chắc mấy mẩu tin của anh ấy có bỏ bùa mê thuốc lú. Đọc thích lắm!
Và rồi anh ấy để lại sau lưng Bóng ma danh vọng...
Description:
Tôi không bao giờ nghĩ có một ngày tôi sẽ trở thành đại diện truyền thông của người đại diện truyền thông giỏi nhất show-biz.
Thế nhưng, đây cũng là một nhiệm vụ chứa đựng vô vàn niềm vui theo cách riêng của nó. Giá như Harry Reichenbach còn đây để đọc những dòng chữ này thì mọi thứ sẽ còn vui hơn nữa.
Nghĩ lại thì nhiệm vụ này có lẽ không vui lắm cho Reichenbach, bởi tay chuyên gia lành nghề này sẽ nhìn thấy lỗi trong những gì tôi đã làm—và dĩ nhiên là chém gió qua lại ăn miếng trả miếng để tranh luận với tuyệt đại cao thủ là một việc quá ư là nguy hiểm cho tôi.
Reichenbach biết hết tất cả những câu trả lời, đối đáp nhanh nhạy đến nỗi hiếm khi gặp ai trên cơ. Tôi nhớ lại thì chỉ duy nhất một lần anh ấy chém không lại mà thôi.
Lần đó anh ấy gặp Bugs Baer, một tay mồm miệng khá dẻo. Anh bảo: “Xin lỗi vì tới trễ nha. Tôi vừa mới ở tiệm làm đẹp kia ra.”
Baer đáp ngay: “Thật á hả? Nhìn kỹ anh thì tôi rất lấy làm tiếc vì anh chưa kịp được người ta tân trang nhan sắc thì đã phải đi gặp tôi rồi!”
Harry Reichenbach đã thành công ở New York và ở Broadway vì nhiều lý do. Anh thông minh. Anh làm sếp mình giàu hơn. Anh không sợ tạo thêm kẻ thù, nhưng cũng không bao giờ đánh mất một người bạn nào mà anh đã cố tình muốn giữ.
Anh là ngôi sao trong nghề kích cho người khác phải bàn luận. Không cần biết sản phẩm là gì, người cần bơm là ai, hay nơi cần quảng bá ở đâu, chỉ cần có Reichenbach thì sản phẩm, con người hay địa điểm ấy chắc chắn sẽ nổi tiếng—thường thì ở tầm quốc tế.
Anh có quyền năng làm bạc tóc trên đầu lẫn râu trên cằm của các tổng biên tập báo chỉ bằng những câu chuyện hoang đàng về người và vật. Anh giỏi tới nỗi mỗi khi có cái gì đó nổi tiếng, hay có gì đó đáng nghi trên báo, là người ta lại bảo “chắc lại là trò của Reichenbach.” Ờ thế mà cuối cùng những trò của anh vẫn lên báo, trở thành TIN TỨC đàng hoàng! Chắc mấy mẩu tin của anh ấy có bỏ bùa mê thuốc lú. Đọc thích lắm!
Và rồi anh ấy để lại sau lưng Bóng ma danh vọng...